(Đã chỉnh sửa từ bài gốc ở https://www.facebook.com/notes/linh-ngoc-vu/y%C3%AAu-th%C6%B0%C6%A1ng-hay-t%E1%BB%95n-th%C6%B0%C6%A1ng/10155093215330562?pnref=story)
“Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”. Tình cảm con người Việt thật lắt léo. Thương không nói là thương mà phải giơ roi mới là thương. Không biết ở đây có bao nhiêu người chịu tổn thương mà não vẫn nghĩ: “Họ thương mình lắm đó.”, trừ những trường hợp tìm thấy khoái cảm trong tra tấn. Ừ thì đó chỉ là câu tục ngữ nói quá lên như vậy, chứ ý đúng là có quan tâm, thương yêu thì mới nghiêm khắc uốn nắn. Nhưng tôi biết, nhiều hành động gây tổn thương thế chất lẫn tinh thần của người khác đều lạm dụng nửa vế đầu để ngụy biện cho mình. Giáo dục nước nhà những năm gần đây, nhiều hành động sử dụng vũ lực của giáo viên đối với học sinh đã được báo cáo nhờ sức mạnh của công nghệ và truyền thông. Khoan hãy nói ai đúng ai sai, hay “bụt không trêu gà thì gà nào mổ mắt”, nhờ những “tấm gương” đấy, giáo viên trước khi định giơ tay tát học sinh cũng phải kiềm chế ít nhiều. Kinh dị hơn,tôi nghe không ít những ý kiến từ phía các bạn mình rằng, xưa chúng tôi bị nện nặng hơn mới nên người. Và rằng ai chẳng từng bị đánh, có gì mà phải lên án. Lập luận kiểu, đời tao bị nện rồi, mày cũng bị nện đi, không là sướng quá hóa rồ. Có ông bố trẻ nói chuyện với tôi về dạy con. Sau một hồi vòng vo, anh thừa nhận, bực quá mà cháu quấy nên anh phải đánh. Anh cũng vỗ vai tôi thân thiện, cô cứ có con đi rồi sẽ hiểu. Tất nhiên, con tôi sẽ không ra đời chỉ vì mẹ nó muốn có những trải nghiệm kiểu này. Có lẽ nào nền tảng của giáo dục nước nhà lại là roi vọt? Tôi có 2 cháu trai rất nghịch ngợm. Cậu bé ở Việt Nam được gửi ở một nhà trẻ tư có hệ thống camera để ohuj huynh có thể kiểm tra con mình bất cứ lúc nào. Bố mẹ cậu bé xác nhận hơn 1 năm đi học, dù cháu bị phạt nhiều, nhưng chưa bao giờ thấy hay nghe con kể bị cô đánh. Chàng kia thì ở Nhật Bản. Chuyện giằng đồ chơi của bạn dường như là sở thích lúc ở Việt Nam rồi. Chị họ tôi có kể cô giáo đã cho chàng một bài học về chia sẻ là như thế nào. Đó là tinh thần của người Nhật. Dù “bản năng” của cháu đôi khi vẫn trỗi dậy, nhưng ở 1 môi trường tốt, con người nhẫn nại, đến giờ sau 2 năm, anh chị tôi không còn phải sang giải quyết tranh chấp giữa các cháu khi chơi ở nhà nữa. Tôi biết, cũng không ít người Việt nhân danh tình bạn, sự quan tâm và yêu thương để nói hay làm những việc làm đau người khác. Họ bất chấp người kia có cảm nhận được hay không thứ tình cảm ấy. Họ quên rằng, khi con người bị tổn thương, trái tim đủ đau để lý trí không còn chỗ đứng. Ta luôn có nhiều lựa chọn, tại sao phải chọn cách khiến cả ta và người kia khổ sở cả thể xác lẫn tinh thần? Hơn 20 năm, tôi sống trong mớ lùng bùng ấy. Tôi chợt nhận ra rằng, con người ai cũng có nhu cầu “nghe ngọt” chẳng cứ gì phu nữ. Ngọt ngào không có nghĩa là lừa phỉnh. Chân thành, lô gich cũng đi tới trái tim và bộ não người nghe vậy. Qua rồi thời kì thô nhưng thật, vì giờ rất nhiều cái thật đẹp đẽ bình yên lắm. Những thô lỗ cục cằn nên thuộc về thời hoang dại thì hơn. Cứ sống thật với tình cảm của mình, thương thì nói là thương, quan tâm mọi người, không thương được nữa thì bỏ đi. Có gì đâu mà nặng nề. Đừng mồm phun nước bọt cay độc mà cứ bảo là yêu lắm. Như thế chỉ khiến người mình yêu hoảng sợ mà bỏ chạy thôi. Thế nhé, sống thật không khó đâu. Đừng dạy nhau sống ngược với chính mình. Và cũng đừng để những người gắn mác yêu thương giả tạo lợi dụng. Đời này ngắn lắm, sao chúng mình không cho nhau cơ hội?